Dưới đây là chia sẻ của anh Phan Mạnh Tùng về sai lầm của mình khi mua nhà
Năm 2008, sau khi đi làm được một thời gian, tôi tích cóp được 5 cây vàng (khoảng 90 triệu). Vì chán cảnh đi ở thuê nên tôi xin ba mẹ ít tiền để mua nhà. Ba mẹ đã cho tôi số vàng bằng đúng số vàng tôi có.
Năm 2008, một đợt sốt BĐS tại Tp.HCM bắt đầu. Tôi thấy thật may mắn khi tìm được một căn nhà chỉ 300 triệu tại quận 10. Chính tôi cũng giật mình vì có căn nhà rẻ như thế ở ngay quận trung tâm. Nhưng tiền nào của nấy, căn nhà đó nằm trên mảnh đất chỉ rộng 11m2, có một trệt một lầu, trên một con hẻm rộng khoảng 2-3m, các nhà trong ngõ hơi nhô ra thụt vào. Nhà chưa có giấy chứng nhận quyền sở hữu đất riêng nhưng chủ nhà đã cho tôi xem một tập giấy tờ bán nhà viết tay của những chủ nhà trước và những tờ giấy biên nhận đóng thuế nhà đất của họ.
Dù rao bán rất lâu nhưng anh Tùng vẫn không bán được căn nhà
Khi về ở được nửa năm, tôi mới nhận ra ngôi nhà này đã xuống cấp rõ rệt. Người ta đã sơn sửa qua để ngụy trang trước khi bán cho tôi.Lúc đó, vài đng nghiệp cũng khuyên tôi nên mua những miếng đất xa trung tâm như ở quận 9, quận Bình Tân giá chỉ tầm 5-6 triệu/m2 thay vì ham rẻ mà mua nhà bằng giấy tờ viết tay. Nhưng tôi quyết tâm lấy căn nhà ở quận 10 để được vào ở ngay vì không muốn phải chờ có tiền mới xây nhà, ri đi lại xa xôi. Tôi không nghĩ nhiều đến sổ đỏ, sổ hng vì dù sao người bán nhà cũng đã có giấy viết tay và ra công chứng chứng thực. Tôi cũng không quan tâm đến phong thủy của ngôi nhà như nhà thắt đuôi chuột, mặt tiền rộng 2,2m nhưng nhà cứ hóp dần vào và phần đuôi chỉ rộng 1m. Khi đó, tôi nghĩ rất đơn giản rằng cứ có mảnh đất cắm dùi ở Tp.HCM là được. Tôi đang ở một phòng trọ 15m2 có thêm gác lửng 5m2, giờ ở nhà có tổng diện tích 22m2 là ổn. Tầng trệt là không gian để xe, bếp và nhà vệ sinh. Tầng 2 kê cái bàn để máy tính, ít sách vở và kê cái đệm làm chỗ ngủ. Tôi bán vàng, vay 30 triệu từ bạn bè và vay ngân hàng 90 triệu dạng tín chấp. Thu nhập của tôi lúc đó khoảng 15 triệu/tháng, tôi làm h sơ vay 2 năm. Tôi sẽ tự giác chi tiêu tiết kiệm vì có khoản nợ treo trên đầu.
Khoảng năm 2011, tôi được cử về Cần Thơ để quản lý văn phòng đại diện một thời gian. Thời gian đó, tôi có nhờ đứa em thi thoảng chạy qua để nhà đỡ hoang. 4 tháng sau, tôi chuyển công việc khác để quay lại Sài Gòn. Khi trở về, ngôi nhà không khác gì một ngôi nhà hoang. Cánh cửa đã mục rữa, vài vết nứt tường cũng xuất hiện ngay tại cửa ra vào. Tôi phải chi khoảng 20 triệu để sửa sơ ngôi nhà. Tôi cũng muốn xây lại nhưng nhà không có giấy tờ nên không ai cấp phép xây dựng cho tôi mà tôi lại rất ngại đi làm các thủ tục hành chính.
Vào cuối năm 2013, tôi kết hôn. Vì nhà hơi xa nơi làm việc của vợ nên ở được nửa tháng thì chúng tôi thuê một căn hộ chung cư nhỏ với giá 3,5 triệu/tháng. Căn nhà cũ tôi cho thuê lại được 1,2 triệu/tháng. Nhưng khách thuê chỉ ở khoảng 3 tháng, hết hợp đng là chuyển đi do căn nhà đã quá cũ. Từ năm 2015, vì không có người thuê nên căn nhà này hoàn toàn để không.
Sau đó, ba mẹ lại muốn 2 đứa về quê vì công việc của hai vợ chng tôi không như ý. Nhờ người quen giới thiệu cho công việc ưng ý nên cuối năm 2015, chúng tôi chuyển về Phan Thiết sống. Tôi quyết định bán căn nhà cũ đi. Gần hai năm rao bán nhưng tôi vẫn chưa bán được. Có một người đặt cọc ri bỏ, vài người đến xem nhưng phần lớn đều xem một lần ri không đoái hoài gì nữa. Họ không thích mảnh đất đuôi chuột. Một số công ty dịch vụ nhà đất cho biết, nếu muốn làm sổ cho căn nhà đó, tôi phải mất khoảng 160-200 triệu. Tuy nhiên, vì đang bí tiền và cũng không có nhiều thời gian nên tôi chỉ định bán nhà với giá khoảng 350-400 triệu.
Nếu năm 2008, tôi mua đất chắc chắn thì giờ tôi đã có thể dễ dàng bán với giá cao gấp 2-3 lần giá mua. Ở căn nhà xập xệ kia, dù không mất tiền thuê nhà nhưng tôi đã mất một khoản tiền để sửa chữa và cả lãi vay ngân hàng. 8 năm trôi qua, giá căn nhà không lên là bao. Hiện giờ, quanh nhà tôi người ta bán đất với giá 80-100 triệu/m2 còn tôi bán chỉ 35-40 triệu/m2 mà mãi vẫn không có người mua.